Bài đăng phổ biến

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

LÁ TRẮNG

BÀN TAY VÀ ĐÔI MẮT
Lách cách dao kéo chạm vào nhau
Rào rào tiếng nước chảy
Ông Y sĩ mặc áo choàng
Cô Bác sĩ đứng rửa tay
Bệnh nhân tiêm thuốc ngủ say ngả đầu vào ghế tựa
*
Dưới ánh đèn xanh dựu
bệnh nhân nằm trên bàn
Bắc sĩ đeo khẩu trang
Khó mà nhìn rõ mặt
Chỉ còn rõ đôi mắt là ánh lên sáng ngời !
*
Phòng mổ trong im lặng
Nghe tiếng thở đều đều
Bàn tay người Bác sĩ
Như nói lên từng điều
*
Ai đã đến bệnh viện
Chắc hẳn sẽ yêu thôi
Bàn tay và đôi mắt
Mang sự sống cho đời .
Bệnh nhân cắt Abidan 15/05/1985
YÊU NGHỀ
( Tặng cô em Bác sĩ bệnh viện)
Tuổi còn thơ tôi mơ tới nghề Y
Có phải tôi yêu mầu trắng diệu kỳ
Hay câu "Lương Y như từ mẫu"
Cho tôi say trong ước vọng ban đầu
Không phải "mầu" cũng chẳng phải "câu"
Lời tổ quốc gọi tôi đi tới
Đến với Cao Nguyên - Người dân mong đợi
Sức trẻ của tôi và trí tuệ của anh
Phải làm gì cho đời tươi xanh
Cho nhân dân yên lành không còn bệnh tật
Ai có hỏi nghề gì tôi thích
Tôi trả lời yêu nhất nghề Y ./.
ĐPĐ 1985



Photobucket
Ảnh của tôi chụp cùng hai bạn thăm lại TN (Bác sỹ Đào, Trần Hải, Văn Trung, Đoàn Động)
Lá trắng
( Tôi đăng bài thơ này để nhớ thằng bạn Tứu lâm của tôi, nó yêu cô bạn hiện đang học bác sĩ ở mãi bên Tây thời ấy, nghe nói chúng nó yêu nhau với cái đầu trọc vào Cao nguyên để đánh cược với tình yêu một thời xa vắng, mãi tới cuối năm 1986 Mẹ đẻ của Trung vào đón bạn về cưới cho hai đứa, bây giờ hai đứa sống hạnh phúc với 1 thằng con trưởng thành ở Thủ Đô Hà Nội )
Một sáng mai bên rừng cà phê
Tôi bỗng gặp loài cây lá trắng
Lá và hoa tắm mình trong nắng
Có phải thương người lá biến thành hoa
*
* *
Bâng khuâng tôi nhìn mãi về xa
Mênh mông một mầu trắng hoa cà
Tìm bóng hình em trên đất lạ
Trắng lá hoa ngỡ áo trắng em
*
* *
Chiếc lá vô tình sao đỗi thân quen
Rung rinh gợi nhớ về ngõ vắng
Phút gần nhau lắm tay thầm lặng
Để tháng ba trắng buổi chia ly
*
* *
Tôi yêu em đã nói những gì
Em xa tôi không hẹn ngày gặp lại
Nhưng lòng tôi vẫn còn nhớ mãi
Mầu trắng tôi yêu" Mầu trắng diệu kỳ"
Ngày trở lại:
Tôi bảo em anh muốn làm bác sĩ
Áo trắng bên em trực đêm đêm
Đưa bàn chân nhỏ về lỗi nhớ
Che hạt sương -Đỡ ướt áo em
Lá yêu hoa hóa thành mầu trắng
Tôi yêu em sao lại xa em
Đường tôi đi giữa hai mùa nắng
Để áo em cứ trắng trông chờ.
*
* *
Cứ ngờ em trốn trong vòm lá
Em yêu ơi anh gặp chút thôi
In bóng hình em trong đáy mắt
Mênh mông mầu trắng tận trân trời
*
* *
Nâng chiếc lá hôn nhẹ hạt sương rơi
Chợt giật mình bốn bề hoang vắng
Em có biết Cao Nguyên mùa nắng
Bát ngát một mầu trắng yêu thương ./.
Thơ Văn Chùng
 Cao Nguyên 1984